"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi..."
Đó là lời của bài hát "Để gió cuốn đi" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - nhạc sĩ tài hoa với những bài hát trầm lắng mang dư âm triết lý Phật giáo.
Ngày còn bé, tôi là một đứa trẻ rất nghịch ngợm, thay vì phải miệt mài vào đống bài tập về nhà thì tôi sẽ chọn tụ tập cũng đám trẻ trong xóm để chơi trốn tìm, đốt lửa hay bấm chuông nhà người ta rồi chạy thật nhanh. Sau này lớn lên, mỗi khi nhớ về những kỷ niệm cũ tôi luôn thấy đó là điều hạnh phúc. Bởi khi đó mình còn thoải mái có chỗ rong chơi, được tiếp cận cách giáo dục truyền thống tự nhiên, ít bị ảnh hưởng bởi công nghệ hay các phương pháp giáo dục Tây hoá nhiều như các em nhỏ thế hệ bây giờ.
Những năm thập niên 90 người miền Trung ra Bắc lập nghiệp cũng nhiều. Chắc có lẽ vì vậy mà Hải Phòng và Đà Nẵng là 2 thành phố kết giao bằng hữu, ở Hải Phòng có con đường mang tên "Đà Nẵng" và ngược lại ở Đà Nẵng có con đường mang tên "Hải Phòng". Không "hoa lệ" như Sài Gòn, Hải Phòng cũng là mảnh đất hữu duyên, mang những con người tha hương với muôn vàn hoàn cảnh đến với nhau.